HĐN – Thư giãn Chủ nhật
Đã mấy tuần nay vắng bóng biểu tình ở Saigon, sau đó Hà Nội cũng im luôn. Tôi hầu như quên đi cái vụ chống Bành trướng Bắc kinh.
Ác thay, hôm qua, Mặt trận Tổ quốc Phường lại mời họp để tuyên truyền cho dân chúng biết về tình hình Biển Đông, Hoàng Sa (tài liệu không nhắc đến Trường Sa). Cũng được đi, nhưng đến cái đoạn: đoàn kết, hữu nghị, hợp tác cùng Trung Quốc nắm tay dắt nhau lên đâu đó, thì tôi thấy bản thân mình không ổn. Nhất định NO OK!
Về nhà, tôi rủ rê vợ tôi:
– Nếu có biểu tình chống Bành trướng, em đi với anh nhé!
– Anh liệu hồn đấy - Vợ tôi quắc mắt - Anh mà bị bắt là em không đi nuôi cơm cho đâu!
Tôi hơi cụt hứng, đã không được đồng tình, lại còn bị dọa! Tôi quay sang cô giúp việc:
– Nầy cô Hồng, cô biết không, bọn Trung Quốc nó khiêu khích ta, nó chiếm đảo của ta, nó lấn Biển Đông, nó vẻ đường lưỡi bò, nó dọa nạt đủ điều... Cô biết không?
– Không, có thấy đâu mà biết, thấy xe cộ chạy bình thường mà! Cô trả lời.
– Trời đất! - Tôi la lên - Rành rành thế mà không thấy! Nhà nước còn bảo nhân dân phải hữu nghị, đoàn kết, gắn bó với nó, tức không?
– Có gì đâu mà tức! Cô trả lời, - Nhà nước nói thì cứ nói, mình không thì cứ không, có sao đâu?
Tôi nhận thấy cô Hồng nầy có lập trường vững chắc:
– Nhưng mà nó làm nhiều trò rất là tồi tệ - Tôi cố kiên nhẫn - Bộ cô đợi nó vào tới trong bếp cô mới chịu biết hay sao?
Cô bình tĩnh trả lời:
– Thì em suốt ngày ở trong bếp, nó có vào thì mới thấy chứ...
Tôi thấy cô nầy không xong rồi, nhưng đỡ hơn vợ tôi một chút, vì không có hù dọa gì. Tôi quay nhìn vào trong, thấy mẹ tôi đang ăn trầu, bà đang sang tuổi 91.
Không còn ai nữa, nhà chỉ có bấy nhiêu!
Tôi sực nhớ tôi còn thằng con trai, rất khỏe mạnh, tuổi 19, đang học ở xa, năm thứ nhất, mới đi mấy tháng. Tôi vào mở máy chát với nó. May quá, nó đang trên mạng.
Tôi nói:
– Con đấy hả? Con ráng lo học cho xong, kịp về tham gia cùng toàn dân chống Trung Quốc xâm lược chứ!
Trả lời:
– Ô, sợ gì cái bọn Tàu đó, ba!
Tôi hơi ngạc nhiên:
– Vậy sao? Tại sao?
Trả lời:
– Thấy tụi nó là không ưa rồi, không ưa là không phục, không phục là không sợ! Chơi là chơi thôi!
Tôi hỏi:
– Thế còn chiến thuật, chiến lược, tàu bay, tàu lặn, không cần tính toán gì hay sao?
Trả lời:
– Cái đó là chỉ huy họ lo!
Tôi cảm thấy là thằng nầy được, sẵn sàng làm lính, có hơi liều mạng. Giá mà nó đóng vai Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh sang Bắc Kinh hội đàm, có khi nó đánh lộn trong bàn tiệc!
Tôi hỏi:
– Thế con tổ chức biểu tình ở trường con, được không?
Trả lời:
– Ôi, sinh viên tụi nó đông lắm ba ơi! Tới 3.500 đứa! Phe con có 240, cộng hết rồi đó!
Tôi đưa đẩy:
– Tương quan lực lượng cũng khó tính nhỉ!
Phần trả lời của nó có vẻ dứt khoát:
– Khó!
Tôi không biết nói gì thêm, đành kết thúc buổi chát với nó, cũng đồng thời là kết thúc đợt vận động biểu tình không thành công mấy của mình.
Nhưng tôi lại đâm lo, một chút thôi, bèn thảo ngay cho nó một văn thư hẳn hoi, nội dung như sau:
"Nghiêm cấm con không được đánh lộn tự phát với bọn chúng, khi nào con nhận được văn bản chính thức của ba thì mới được hành động".
Tôi ký và viết đủ họ tên ở dưới thư hẳn hoi, dĩ nhiên là không đóng dấu.
Có phần tái bút: "Nếu không chấp hành nghiêm túc, sẽ bị cắt lương tháng".
Ngày hôm nay trời đẹp mà số mình không hên!
HĐN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét