Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Thu sầu lữ khách (thuận nghịch độc)

Khách đã rời bến thu, ngoài kia những giọt sương cuối cùng han rỉ bóng hoàng hôn . Niềm hy vọng đã tan …. Cõi tình như mộng mị , thoắt đến … thoắt đi…. Rồi đỗ vỡ tan trong ngấn lệ . Một dòng lưu niệm theo về .. đêm nay có lẽ những chiếc lá vàng sẽ ngủ yên không còn bay theo gió ….và đêm nay văn nhân cũng tìm quên với dòng hoài cảm …và hóa thân trong ngàn ánh sao trời …. Và tự hỏi lòng …



”Đời này còn lại gì để mơ …”



Thu sầu lữ khách

(thuận nghịch độc)
xuôi:

Thu úa cảnh mờ khói nhạt trời
Muộn trăng đêm ủ lá vàng rơi
Mù xa mộng viếng chờ cô khách
Lạnh giá tình hoang lạc bước đời
Lu khẽ dáng sao khuya đổi bóng
Nhạt vơi sương lệ thoảng ngưng hơi
Ru thầm tiếng gọi hồn sâu thẳm
Thu đợi mãi thôi đã nghẹn lời

ngược:

Lời nghẹn đã thôi mãi đợi thu
Thẳm sâu lòng gọi tiếng thầm ru
Hơi ngưng thoảng lệ sương vơi nhạt
Đổi ánh sao khuya dáng khẽ lu
Đời bước lạc hoang tình giá lạnh
Khách cô chờ viếng mộng xa mù
Rơi vàng lá ủ đêm trăng muộn
Trời nhạt khói mờ cảnh úa thu

Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp
31.10.2011

Không có nhận xét nào: