Trần Ích Tắc ơi, hãy đừng trở lại Dẫu nghìn năm, miệng thế vẫn giữa đời. Lòng yêu nước trên đất này như gió Thổi vĩnh hằng da diết không nguôi!
Ngọn gió vô hình, vô định, ngược xuôi Khao khát, đắng cay, say mê, buồn tủi, Muôn ngọn cỏ thường ngày trong cát bụi Đều rung rinh khi gió tràn về. Ấp ủ niềm tin khi gió tái tê Ấp ủ tình yêu góc trời lặng gió Để tất cả mọi nẻo đường lại có Tiếng xôn xao, vẫy gọi, ngân dài… *** Trần Ích Tắc ơi, hãy đừng trở lại Áo mũ xênh xang đâu lẽ ở đời, Lòng yêu nước không món hàng đánh đổi, Dẫu hoàng bào chưa phải giang sơn. Ngôi vị mà chi nếu tổ quốc không còn, Rời sông núi là thành hồn phiêu lạc, Rời bỏ nhân dân là bỏ tông đường xã tắc Muôn đời muôn kiếp bơ vơ. Có thể kiêu binh, không được xé cờ Không được đạp vào mặt người yêu nước! Lịch sử quanh co nhưng cùng biết trước Luôn tôn vinh người thương nước thương nòi. *** Trần Ích Tắc ơi, hãy đừng trở lại Mẹo vặt ích chi gìn giữ cơ đồ, Khi nước nhục đem máu mình rửa nước Thiêng liêng không có lập lờ. Kiêu hãnh đi lên toàn vẹn cõi bờ Mỗi nhịp bước gió nghìn xưa giục giã, Mỗi nhịp bước xua rẩy run, hèn hạ Đuổi những bóng ma khiếp nhược trên đường. Ôi! Điệu ầu ơ ai hát giữa phố phường Tha thiết quá ru cuộc đời sinh nở, Điệu hát tâm thành ngợi ca bất tử Con người trung hiếu, tự do! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét