Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

“Cái bọn trí thức làm loạn”

Hoa Tím

Nhân đọc bài Chúng tôi đi gặp Bộ Ngoại giao của bác Huệ Chi và bài Chán (*) của Bọ Lập, tôi chợt nhớ lại một chuyện xảy ra khoảng năm 2007-2008, xin kể hầu bà con và xin cam đoan chuyện thật 100%.

Tôi vốn kinh doanh tại một tỉnh miền Trung nghèo. Vì là tỉnh nghèo nên cái doanh nghiệp bé tý của tôi cũng có đôi chút tiếng tăm, và tôi cũng được hân hạnh quen biết nhiều vị tai to mặt lớn của tỉnh. Thời gian đó, tôi chỉ lo chăm chăm chuyện làm ăn chứ đâu có biết lề phải lề trái gì. Tuy rằng tôi cũng chẳng ưa gì cái chủ nghĩa của ông Tây râu xồm, nhưng cũng như mọi người Việt khác, cứ nghĩ thây kệ, không phải chuyện của mình, dân đen thì lo làm kinh tế mà nuôi con thôi cũng mệt lắm rồi. Có quan tâm đến chính trị chính em thì cũng chỉ là ông này lên ông kia xuống, nhà đỏ cơ cấu thế này, nhà trắng cơ cấu thế kia, v. v. Thỉnh thoảng cũng có nghe đôi điều này nọ thì cứ nghĩ chắc chả đúng đâu, chắc lại bọn phản động dựng chuyện nói xấu bôi nhọ đó thôi, xã hội mình đang yên bình thế này, so với thời ăn bobo đã là thiên đường rồi, làm gì có những chuyện tày đình này khác.
Rồi tình cờ tôi quen một anh bạn Việt kiều, anh ta kể cho tôi nghe chuyện Trung quốc đánh chiếm Hoàng sa (1974), Trường sa (1988), chuyện ngư dân bị đánh, giết, bị cướp phá tài sản trên biển, chuyện bauxite Tây Nguyên toàn người Trung quốc, v. v. Tôi không tin, nhất quyết không tin, cho là anh ta thuộc một tổ chức phản động nào đó đang tuyên truyền nói xấu chế độ. Nếu Trung quốc mà xâm lấn biển đảo nước ta thì nhất định phải như năm 79, tổng động viên ầm ầm, báo chí ầm ầm chứ sao lại im re vậy...
Tuy không tin nhưng cũng ấm ức trong lòng vì bị anh bạn Việt kiều cười nhạo là ếch ngồi đáy giếng, nên trong một lần tiếp khách gặp vị lãnh đạo đầu tỉnh, tôi đưa câu chuyện ra hỏi. Khi tôi hỏi chuyện biển đảo, ông cười xuê xoa (thói quen của lãnh đạo, nói cho qua những chuyện không giải quyết được): "Ừ, thì họ nước lớn, mình nước nhỏ, cứ phải kiên trì đấu tranh với họ thôi". Chừng đó thôi cũng làm tim tôi đau nhói, vì tôi hiểu những gì anh Việt kiều kia nói là sự thực.
Nhưng bất ngờ là khi tôi hỏi chuyện bauxite Tây Nguyên thì ông bỗng đanh mặt, nói lớn: " ÔI! CÁI BỌN TRÍ THỨC LÀM LOẠN ẤY MÀ". Câu nói của ông làm tôi giật mình, tái mặt, suýt rơi đôi đũa, tự nhủ, không biết cái loại cử nhân quèn như mình có được xếp vào hàng ngũ CÁI BỌN mà ông nói tới không? (Lúc đó tôi chưa hề biết đến sự phản ứng của trí thức, đến 3 bức thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, đến trang mạng bauxite,...). Có lẽ biết mình lỡ lời nên ông hạ giọng nói tiếp: "Khai thác bauxite, ai đủ công nghệ thì làm thôi, Mỹ làm được thì Trung quốc làm cũng được".
Từ đó câu nói của vị lãnh đạo cứ ám ảnh tôi, nó dẫn dắt tôi đi tìm sự thật.
Kể câu chuyện này ra để mọi người hiểu lãnh đạo Việt nam đánh giá thế nào về trí thức dấn thân (lời bác Phạm Toàn). Và cũng để nói lên một điều, đa số người Việt Nam không biết thực sự điều gì đang diễn ra trên đất nước mình. (Đảng cứ bưng bít đi, nhưng có bưng bít mãi được không). Và với cách hành xử của Đảng, của chính quyền như hiện nay thì những người như tôi (trước đây) vẫn tin vào sự tồn tại của các thế lực phản động thù địch phương Tây rồi cũng sẽ tỉnh ngộ. Khi đó điều gì sẽ xảy ra...
H.T.
––––––––––––––––––––––––

(*) Chán!

Nguyễn Quang Lập
clip_image001
Đọc bài Chúng tôi đi gặp Bộ Ngoại giao của bác Nguyễn Huệ Chi thấy chán hẳn. Thôi không nói chuyện mời giấy hay mời mồm, mời trực tiếp hay mời nhắn gửi, nội mỗi chuyện bước qua đường vào quán cà phê mời các nhân sĩ một tiếng cũng “không thể” đã thấy ngửi không được. Nếu hỏi, chắc mấy ông Bộ này sẽ viện cớ quán các phê là chốn ô trọc họ không được phép bước sang. Thế thì tại sao không nhờ cụ Nguyễn Trọng Vĩnh một câu, nói cụ đạo cao đức trọng, nhờ cụ sang mời anh em hộ cháu chứ cháu không thể sang được đó. Hoặc nhắc điện thoại lên nói với một trong số nhân sĩ kia vì sao họ không sang được, mong các nhân sĩ thông cảm, quá bộ sang đây. clip_image002
Là nói vậy thôi, mấy ông Bộ này chẳng coi quán cà phê là chốn ô trọc đâu, chủ yếu là họ không coi các nhân sĩ kia là kẻ sang. Nếu ông Nguyễn Phú Trọng ngồi đó xem nào, lại không ùa ra cả đàn. Chắc là họ nghĩ: Mấy ông là cái thá gì mà tôi phải đi bộ sang đó mời. Thế đấy, đến nhân sĩ người ta còn chẳng coi ra cái đinh gì, hỏi người ta còn trọng được ai? Cái thời Hưng Đạo Vương xuống ngựa rước ông nông dân Phạm Ngũ Lão, mời ngồi cùng xe đi về triều bàn việc nước đã không còn nữa, không bao giờ còn nữa.
Thời này một khi nghe ai đó nói trọng nhân tài, trí thức thì nên hiểu đó là những “nhân tài”, “trí thức” gọi dạ bảo vâng, mấy ông phản biện phản beo còn lâu người ta mới trọng. Một khi người ta coi mấy ông nhân sĩ, tri thức không chịu khuất thân làm nô bộc là bọn phá đám thì người ta tha bỏ tù là may, lấy đâu ra trọng thị.
Bác Nguyễn Văn Tuấn vừa có bài: “Do dân và vì dân: Câu chuyện bên Úc và bên nhà  mình” (**) mình rất rất đồng tình. Bác nói: “Nếu Nhà nước / Chính phủ mình thực hành câu châm ngôn vì dân (chưa nói đến do dân) thì 90 triệu người Việt Nam sẽ hạnh phúc lắm, và Trung Quốc chắc gì dám bắt nạt chúng ta. Mà, muốn chứng minh tính vì dân thì trước hết hãy gần dân. Cụ thể hơn và thiết thực hơn là hãy trả lời những câu hỏi của các vị nhân sĩ”. Đúng vậy. Nhân sĩ không muốn gần, chả muốn trả lời, nói chi đến gần dân. Dân thì không muốn gần trong khi xu phụ lúc nào cũng cả đàn bên nách, thế mới khốn.
Đừng tưởng đám xu phụ ngày càng nhiều mà mừng nhé. Trong số đó có rất nhiều kẻ không thực bụng khuất thân làm nô bộc, lấy xu phụ làm lẽ sống đâu. Họ vờ đấy, vờ ngu vờ hèn. Cứ ngu ngu hèn hèn thì chẳng những vinh thân phì gia mà những kẻ hám trọng dụng họ càng mau hư, mau hư thì mau hỏng, mau hỏng thì mau chết. Nguyễn Khải ngày xưa đã nói rồi, “đứa nào thích nịnh thì nịnh cho nó chết”.
Người thực bụng thì xem thường lũ giả cầy thì cung kính, coi chừng không có ngày lại trắng mắt ra.
N.Q.L.

Không có nhận xét nào: