<>
>
Hà Văn Thịnh
Bản tin buổi tối ngày 16.3.2011, VTV1 dành đến hơn 5
phút để ca ngợi nỗ lực của Sứ quán Việt Nam tại Nhật Bản trong việc “quan tâm”
(!) cứu hộ, giúp đỡ người Việt tại Miyagi. VTV1 cứ nói đi nói lại về cái
chuyện “có 3 xe bus” đã tham gia di tản – như thể rằng mượn cái “cấu trúc 3”
(cấu trúc hoàn chỉnh) để ám chỉ sự hoàn hảo của nghĩa vụ và bổn phận? Than ôi, nếu ai đã đọc BBC và các trang mạng khác thì
biết rõ thực chất ngược lại: Sứ quán Việt Nam tại Nhật coi tính mạng đồng bào
mình chẳng khác chi cỏ rác. Bằng chứng rất rõ (theo BBC): Dù có đến 31.000 người Việt đang sinh sống ở Nhật nhưng Sứ quán cũng chỉ làm việc buổi
sáng và buổi chiều, mỗi buổi 3 tiếng đồng hồ. Gọi điện không có ai trực máy.
Trong khi đó, Philippines thiết lập đến 3 đường dây nóng 24/24.
Quan tâm cái nỗi gì mà hành xử theo cách đó? Nếu liên hệ với
các vụ lũ lụt vừa qua tại Việt Nam thì thấy rõ cách thức Chính phủ đối xử với
người dân cũng chẳng khác là bao. Hàng trăm người chết ở Quảng Bình, Hà Tĩnh
nhưng phải mấy ngày sau mới thấy quan chức cao cấp xuất hiện. Lễ hội Thăng Long
không thèm dành dù chỉ nửa giây để mặc niệm hàng trăm đồng bào mình bị chết
thảm. Đó là chưa nói hàng ngàn thỉnh cầu, kiến nghị, góp ý... của dân, không hề
được các quan chức Chính phủ trả lời dù chỉ nửa câu. Chẳng nói đâu xa, hồi Đại
hội X, vì ngây thơ và cả tin, người viết bài này đã viết 13 bức thư tâm huyết
gửi về Ban Chấp hành Trung ương Đảng theo địa chỉ 1A Hùng Vương, Hà Nội bằng
đường chuyển phát nhanh, nhưng chẳng hề nhận được bất kỳ phản hồi nào. Không thể
nói rằng thư không đến nơi, vì mỗi lá thư như thế tốn 11.000 đồng tiền gửi, nhất
định phải đến tận tay, day tận chỗ (sau đó, có 6 thư được đăng trên báo Lao
Động, Thanh Niên...).
VTV1 đã “tiết lộ thông tin” vào cuối bản tin, khi cho
biết Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã gọi điện cho Sứ quán Việt Nam tại Nhật Bản để
thăm hỏi (!). À, thì ra là thế. Dư luận bức xúc quá, quốc tế lên án, Chính phủ
chỉ đạo trực tiếp, nên Sứ quán mới biết “thương” người dân! Có đời thuở nào như
thế không? Ăn tiền dân, lộc nước thì phải làm hết sức mình phục vụ dân, quý và
lo cho dân chứ? Chẳng lẽ các vị cho rằng cứ ăn trên ngồi trốc là được quyền “ban
phát” cho những kẻ đã còng lưng mỏi gối làm quần quật để lo cho mình sao? Liên
hệ đến chuyện vì lo cho tính mạng của hai nữ nhà báo Mỹ gốc Triều mà cựu Tổng
thống B. Clinton đi máy bay tư nhân sang tận Bắc Triều để xin, để đón; mới thấy
cái mạng người dân Việt bị chính quyền rẻ rúng đến mức nào. Xót và đau bởi cái
nỗi đầy tớ luôn “tư duy” theo lối ban ơn mà quên đi cái bổn phận của kẻ công bộc
nhất thiết phải vì dân, vì nước.
Đến bao giờ mới thay đổi cách nhìn, cách hiểu thiển cận và u ám
đến thế của các ngài đang công tác trong Sứ quán Việt tại Nhật Bản? Sự vô cảm
đến mức tàn nhẫn và lạnh lẽo ấy chẳng lẽ lại là tên gọi đích thực của hai chữ vì
dân? Có lẽ cũng chỉ biết nói và thở dài. Thở dài cho đến khi nào liệt cả cổ, đau
cả mũi, đỏ cả mắt mới thôi chăng?
Huế, 16.3.2011
H. V. T. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét