Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
---o0o---
Hải Phòng, ngày 14 tháng 3 năm 2011
Thư ngỏ gửi quý vị Đại biểu Quốc hội Khoá 12
Nhân dịp Quốc hội Khoá 12 họp phiên thứ 9 từ ngày 21/3/2011
đến 29/3/2011
để thông qua báo cáo tổng kết nhiệm kỳ 2007 - 2011 và chuẩn
bị bầu Quốc hội khoá 13
Tôi là Bùi Như Thủy, 84 tuổi, số nhà 18 gác 2 Phạm Bá Trực -
Hải Phòng. Tôi đã 12 lần đi bầu cử Quốc hội nhưng chưa bao giờ được tiếp xúc với
Đại biểu Quốc hội; có nhiều điều bức xúc muốn đề đạt với Quốc hội nhưng không
được. Tôi đã gửi 21 lá đơn đến Quốc hội mà không được trả lời; viết bài gửi cơ
quan ngôn luận thì họ không dám đăng tải, sợ bị phạt 40 triệu đồng như Nghị định
ngày 16/2/2010 của Chính phủ.
Nhờ đến cơ quan báo chí không được, tôi phải trông cậy vào
trang Bauxite Việt Nam, hy vọng rằng nhiều vị Đại biểu Quốc hội sẽ biết
được tiếng nói của dân. Với tinh thần Nhìn thẳng vào sự thật, nói đúng sự
thật, tôi xin nêu 3 vấn đề một cách nghiêm túc.
- Ban hành Siêu Luật đất đai 2003 là sai lầm thứ nhất.
- Phá bỏ Hội trường Ba Đình là sai lầm thứ hai.
- Một vài ý kiến về bầu cử Quốc hội khoá 13.
1. Ban hành Siêu Luật đất đai 2003 là sai lầm thứ
nhất
Siêu Luật đất đai 2003 là nguyên nhân chính của tình
trạng khiếu kiện liên tục, gay gắt, quyết liệt, bạo lực, chết người kéo dài suốt
5 năm qua mà chưa có điểm dừng.
Phải thẳng thắn nghiêm túc nhận ra một vấn đề là: Từ khi
nhà nước Việt Nam thiết lập chế độ dân chủ cộng hoà nay là cộng hoà xã hội chủ
nghĩa chưa bao giờ có cuộc khiếu kiện liên tục kéo dài, gay gắt quyết liệt, bạo
lực chết người như suốt từ năm 2006 đến nay. Thực chất đó là cuộc đấu tranh
chống lại Siêu Luật đất đai 2003.
Năm 2006 mới có 1.872 lượt người đi khiếu kiện.
Năm 2007 đột biến 240.584 lượt người đi khiếu kiện.
Theo tài liệu của Thanh tra Chính phủ 5 năm (2006 - 2010)
đã có 1.574.750 lượt người đi khiếu kiện: có 1.515 đoàn đông người, có đoàn đông
tới 600 người. Họ mang theo cờ, khẩu hiệu đến ngăn cản nơi giải phóng
mặt bằng, bao vây trụ sở tiếp dân của Quốc hội để tỏ rõ thái độ phản đối quyết
liệt đối với chính sách đất đai. Họ biết rằng cuộc đấu tranh khiếu kiện này là
vô cùng gian khổ, tốn công, tốn của, bị xua đuổi, giam cầm, bị đánh đập mang
thương tích, kể cả bị bắn chết. Huyện Văn Giang tỉnh Hưng Yên năm 2010 đã 53 lần
tổ chức đoàn đông người có lúc tới 600 người đến trụ sở tiếp dân của Quốc hội
đấu tranh. Ngày 30/01/2011, Thanh tra Chính phủ cảnh báo 835 đơn khiếu kiện của
dân về dự án Tân Sơn Nhất - Bình Lợi nếu không giải quyết dứt điểm có nguy cơ
trở thành điểm nóng. Đại biểu Quốc hội, Bà mẹ Việt Nam anh hùng cũng đi khiếu
kiện về đất đai. Hôm nay, nghệ sĩ danh hài Tự Long cũng phải vác đơn đi khiếu
kiện về đất đai rồi.
Trong 5 năm, nhà nước đã giải toả thu hồi đất 500.000 ha đất
đai, đẩy 2 triệu 60 vạn dân khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, 87,5% người bị thu hồi
đất đều bị giảm thu nhập, nhiều người không có nơi định cư, màn trời chiếu đất.
Nhiều khu vực định cư cũng là cuộc sống đầy đọa, nhà cửa chật chội, không đất
canh tác, không nước, không nhà vệ sinh, chết không có chỗ chôn... nợ nần chồng
chất, tệ nạn xã hội phát triển, gia đình lục đục, con cái không được chăm
sóc.
Với tình cảnh đó, trên 1 triệu 50 vạn người dân kéo nhau
đi khiếu kiện là tất yếu khách quan.
Phó Thủ tướng Chính phủ Trương Vĩnh Trọng đi thị sát nhiều nơi
về tình hình khiếu kiện của dân cũng chỉ biết than thở với báo chí là:
"...về phía người dân khiếu kiện tố cáo họ cũng rất cực, rất vất vả, không
phải bà con có ý xấu muốn chống lại chủ trương chính sách của Đảng và nhà nước.
Cực chẳng đã vì quá bức xúc nên họ phải đội nắng, đội mưa khi khiếu kiện thế
này".
Phó Thủ tướng Trương Vĩnh Trọng cũng am hiểu được lòng dân,
thông cảm với dân, nhưng Phó Thủ tướng cũng bó tay nhìn dân đi khiếu kiện ngày
càng đông hơn, quyết liệt hơn, đơn thư khiếu kiện ngày càng dày theo năm
tháng.
Nhà nước bất lực bó tay, không giải quyết được làn sóng
khiếu kiện đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ khắp đất nước nhưng lại tìm mọi cách
cấm đoán, gây khó khăn cho người dân đi khiếu kiện, hy vọng sẽ dập tắt được ngọn
lửa đấu tranh đó. Thật là một ảo tưởng.
Chính phủ đã ban hành một rừng văn bản: 11 nghị định (bình quân
mỗi năm 2 nghị định), hàng nghìn văn bản hướng dẫn nhằm tháo gỡ cho Luật đất đai
2003, nhưng càng sửa càng bế tắc, dân khiếu kiện ngày càng nhiều hơn. Theo báo
cáo của Chính phủ ngày 29/10/2010 trước Quốc hội, người khiếu kiện năm 2010 tăng
23,7% so với năm 2009.
Sửa mãi không được, Quốc hội và Chính phủ liều lĩnh tìm
mọi cách cấm đoán gây khó khăn cho những người dân đi khiếu kiện.
Chính phủ phải vội vàng di chuyển trụ sở tiếp dân của Quốc hội
ra Cầu Giấy, buộc dân khiếu kiện không tập trung vào trung tâm thành phố, gây
bức xúc và phản cảm đối với nhân dân thủ đô và khách nước ngoài.
Chính phủ và Thanh tra Chính phủ ra lệnh cấm không được khiếu
kiện đông người, không tiếp đoàn khiếu kiện đông người và không chấp nhận nhiều
người cùng ký vào một đơn khiếu kiện, phạt tiền tới 40 triệu đồng đối với báo
chí có bài viết, có tính chất nhạy cảm đi sâu vào nội vụ các cơ quan Trung ương
và các vị lãnh đạo cấp cao.
Ngay trong kỳ họp thứ 38 của Ủy ban thường vụ Quốc hội khoá 12,
chắc kỳ họp này có nhiều điều gay cấn nên không dám cho phóng viên báo chí được
dự phiên họp bàn về nội dung báo cáo tổng kết nhiệm kỳ năm 2006 - 2011 của Quốc
hội, Chính phủ, Viện Kiểm sát nhân dân tối cao, Toà án nhân dân tối cao, và việc
chi tiêu 3.500 tỷ của Tập đoàn Dầu khí. Thôi thì bưng bít được đến đâu hay đến
đấy. Nếu để nội vụ lọt ra ngoài thì Quốc hội, Chính phủ càng khó giải thích, khó
làm ăn.
Đó cũng chỉ là hạ sách, thô bạo và trắng
trợn. Quốc hội và Chính phủ đang "lấy thúng úp voi". Trong
lời nói và các bài diễn văn quan trọng thì Quốc hội, Chính phủ không bao giờ
quên đề cập đến từ "dân chủ, công bằng"; trong việc làm thì tìm
mọi biện pháp "trói chân, dán băng dính vào mồm người đi khiếu
kiện".
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng, nay lại có thêm chức vụ to
hơn – Tổng Bí thư Ban chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam – đã nói
"Luật chỉ sai một chữ đã khó thực hiện rồi". Thế mà Khoản 1 Điều
116 Luật đất đai 2003 có 4 câu 96 từ mà đã có 12 vấn đề sai. Chính phủ còn quy
định Điều 116 Luật đất đai 2003 đến ngày 31/10/2010 thì hết hiệu lực thi
hành.
Sau một tháng Luật đất đai có hiệu lực thi hành, ngày 18/6/2004
tôi đã gửi lá đơn thứ nhất đến Quốc hội và tiếp theo 20 lá đơn nữa vừa là khiếu
nại, vừa là phản đối, vừa là xin đối thoại về Khoản 1 Điều 116 Luật đất đai
2003. Nhưng Quốc hội không trả lời.
Điều 36 Luật khiếu nại tố cáo quy định "Thời hạn giải
quyết khiếu nại lần đầu không quá 30 ngày".
Tôi đã phải chờ đợi Quốc hội trên 2.300 ngày rồi, thế mới biết
rằng Quốc hội ta cũng lì vào tốp đứng đầu thế giới.
Quốc hội, Chính phủ có một bộ máy chính trị, hành chính, tư
pháp to lớn như thế mà không dám đối thoại với dân.
Họ xoen xoét nói rằng "Lắng nghe ý kiến của dân",
thực ra họ chỉ làm theo cái bụng chỉ huy của họ.
Ông Trần Đình Long, Phó Chủ nhiệm của Uỷ ban Tư pháp Quốc hội,
cũng phải than thở: "...Trong vòng 10 năm thử hỏi không mấy người liên
quan đến khiếu kiện".
Chương trình phát triển Liên hiệp Quốc UNDP làm việc với Việt
Nam đã kết luận: "Chỉ có 1% người khởi kiện thoả mãn được kết quả giải
quyết".
Còn lại 1.350.000 người khiếu kiện thì Quốc hội Khoá 12 lại bàn
giao cho Quốc hội Khoá 13 giải quyết. Đó là Quốc hội được lòng dân
ư?
2. Phá hội trường Ba Đình là sai lầm thứ hai
Đã nhiều năm nay Đảng tiến hành cuộc vận động "Học tập và
làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh". Những lời nói, việc làm và đồ
dùng cá nhân của Hồ Chủ tịch được khai thác, gìn giữ, bảo quản để chứng minh cho
tấm gương đạo đức của Người. Bà con Việt kiều và bè bạn trên thế giới cũng sưu
tầm những hình ảnh, tư liệu về Bác khi hoạt động ở nước ngoài gửi về cho Tổ
quốc. Những lời nói của Bác đối với công nhân, nông dân, thợ thủ công, người
đánh cá, người làm rừng, các nhà khoa học, nhân sĩ, các nhà hoạt động tôn giáo,
bộ đội, biên phòng, dân quân, những người có công với cách mạng, gia đình thương
binh liệt sĩ, thương bệnh binh, thanh niên, phụ nữ, thiếu niên, nhi đồng, học
sinh đến các cụ phụ lão... thể hiện sự am hiểu, sự quan tâm và trách nhiệm của
Bác đối với các tầng lớp nhân dân.
Hội trường Ba Đình là một cơ sở kiến trúc mang màu sắc
chính trị, văn hóa sau giải phóng miền Bắc. Đã nhiều thập kỷ qua, nó gắn liền
với công cuộc xây dựng miền Bắc, đấu tranh giải phóng miền Nam và quan hệ bạn bè
quốc tế. Hội trường Ba Đình cũng gắn nhiều kỷ niệm và dấu ấn về Hồ Chủ
tịch. Nhân dân ta ai cũng biết khi phát hiện ra Hoàng thành Thăng Long,
chúng ta đã trân trọng giữ gìn từng viên gạch vỡ, từng mảnh gốm sứ vỡ, để làm
vật chứng cho thế giới và các thế hệ sau này tự hào về tổ tiên ta.
Thế mà Quốc hội Khoá 12 – những người đại diện cho nhân
dân – lại bỏ phiếu phá bỏ Hội trường Ba Đình mặc cho các tầng lớp nhân dân kể cả
Đại tướng Võ Nguyên Giáp phản đối.
Hội trường Ba Đình đã phá đi, bây giờ mới thấy thiếu vắng, hụt
hẫng, gián đoạn mối liên kết lịch sử trong các giai đoạn cách mạng không bù đắp
được.
Quốc hội Khoá 12 đã làm một việc có tội lỗi với dân tộc
với Bác Hồ.
3. Một vài ý kiến về việc bầu cử Quốc hội khoá
13
- Quốc hội với cử tri
Chúng ta nhớ lại Đại biểu Quốc hội Khoá 11 phần rất lớn là mang
họ “Hứa”. Khi gặp cử tri thì hứa nhưng không trả lời. Một Đại biểu
Hội đồng Nhân dân thành phố Hồ Chí Minh đã sáng tác thành thơ và phổ nhạc
“Hứa rồi, nhớ nhé!” vừa là nhắn nhủ các vị Đại biểu Hội đồng Nhân
dân và Đại biểu Quốc hội đừng hứa suông. Nếu bài hát “Hứa rồi, nhớ
nhé!” được phổ cập rộng rãi như bài “Hát cho đồng bào tôi
nghe” thì có lẽ cũng bớt đi được những Đại biểu Quốc hội mang họ
“Hứa”.
Quốc hội khoá 12 phần đông “chỉ như ông bưu điện đóng dấu
rồi kính chuyển”. Thôi thì sống chết mặc bay, ông bà vẫn cứ là đại biểu
Quốc hội, không vẻ vang lắm sao.
Báo mạng Vietnamnet ngày 14/2/2011 có đánh giá về các vị
Đại biểu Quốc hội Khoá 12: “sau khi được bầu vào Quốc hội thì họ quên cử
tri... Có những Đại biểu Quốc hội không bao giờ phát biểu gì, mà lúc nào cũng
giơ tay đồng ý”. Thật là buồn, buồn nẫu ruột, lại tiếc công đi bỏ phiếu
nữa.
Thế mà Phó Chủ tịch Quốc hội khoá 12 Nguyễn Đức Kiên cũng chỉ
mong: “Quốc hội Khoá 13 ít nhất cũng giữ được phong độ như khoá hiện
tại”. Nghĩa là Đại biểu Quốc hội Khóa 13 sẽ vẫn làm ông bưu điện đóng
dấu và kính chuyển, không phát biểu gì chỉ giơ tay đồng ý? Còn những Đại biểu
hay chất vấn Quốc hội, Chính phủ những điều hóc búa thì sẽ bị loại ra cuộc
chơi?
- Kiên quyết xoá bỏ chế độ cử tri chuyên
nghiệp
Đại biểu cử tri là các vị đại biểu được cử tri bầu vào Hội đồng
Nhân dân các cấp và Đại biểu Quốc hội. Người ta nhầm lẫn và mạo nhận những người
thường xuyên có giấy mời đi tiếp xúc với Đại biểu Quốc hội mỗi năm hai lần là
đại biểu cử tri. Thực chất họ là cử tri chuyên nghiệp của Quốc hội, chẳng đại
diện cho ai cả.
Việc tiếp xúc Đại biểu Quốc hội với cử tri chuyên nghiệp là dân
chủ hình thức và giả dối, phải được kiên quyết xoá bỏ.
Gần đây người ta lại vụng về biện bạch với cử tri một cách ngụy
biện là cử tri đi họp đông thì không có ghế ngồi, không có thời
gian!
Điều quan trọng là Quốc hội có thực sự tôn trọng cử tri và kiên
nhẫn lắng nghe ý kiến của cử tri hay không, đâu phải là chuyện cái ghế hay thời
gian. Các vua chúa ngày xưa còn dành thời gian “vi hành”, chả lẽ
các ông Nghị bà Nghị thời kỳ dân chủ, đổi mới lại chỉ một năm hai lần tiếp xúc
với cử tri chuyên nghiệp và làm ông bưu điện?
Nếu Quốc hội muốn lắng nghe ý dân thì hãy xoá bỏ chế độ
cử tri chuyên nghiệp, vừa bớt đi cái dân chủ hình thức đỡ tốn công tốn
của. Mỗi khi Quốc hội tiếp xúc với cử tri thì thông báo cho mọi cử tri
biết. Nếu ai muốn đến nghe Quốc hội nói hoặc ai muốn hỏi Quốc hội điều gì thì
đăng ký với Ban Tổ chức, để được mời dự. Đó là quyền lợi bất khả xâm phạm của cử
tri.
- Quân đỏ quân xanh
Nhiều cử tri cũng ngán cái chuyện bầu quân đỏ hay quân xanh làm
Đại biểu Quốc hội.
Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đứng ra hiệp thương
cử người ứng cử Quốc hội chắc cũng quan tâm chọn người là vợ, chồng, con, cháu,
anh, em... các vị lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước làm Đại biểu Quốc hội. Vì
Ban chấp hành Trung ương Đảng khoá 11 cũng đã có lệ mới rồi: cha và con đều là
Ủy viên Trung ương Đảng, cha nghỉ thì con kế thừa. Đầu xuôi thì đuôi lọt đã có
tiền lệ rồi. Sóng trước đổ đâu, sóng sau đổ đấy, cứ thế mà làm, còn gì mà bàn
cãi nữa.
Nói thật thì mất lòng.
Kính mong quý vị Đại biểu Quốc hội lượng xét.
Kính thư
Bùi Như Thuỷ |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét