Nguyễn Quang Lập
Hôm qua Thanh Chung email, nói bọ có hút xì gà không, em vừa đi Cu Ba về. Tự nhiên lại ngồi nghĩ ngợi về Cu Ba.
Nói thiệt lâu ni tui không mấy để ý đến Cu Ba, đại hội Đảng của họ lại càng không. Thấy Đại hội 6 lần này nhiều người quan tâm, tui cũng thấy hơi là lạ. Một vài người email cho tui, nói bọ ơi, Đại hội Đảng Cu Ba lần này không thấy có hai cụ Các Mác- Lê Nin nữa. Xem lại ảnh thấy lạ quá, điềm gì chăng?
Mò sang nhà bác Trần Nhương thấy bác ấy thậm thà thậm thụt khen như ri: “Trên lễ đài nơi diễn ra Đại hội Đảng cộng sản Cu Ba lần thứ 6 mà tôi cóp vè đây thật độc đáo và không hề theo thông lệ của các đảng cộng sản. Thật đẹp lá cở của đất nước Cu Ba tung bay giữa con số 6. Thật giản dị không phô trương hình thức loet loẹt. Về cương lĩnh những người cộng sản Cu Ba cập nhật mô hình những nèn kinh tế tiên tiến, xóa bỏ bao cấp, người đứng đầu không làm quá 2 nhiệm kì… Hi vọng những đổi mới sẽ đưa đất nước Cu Ba sẽ tiến lên…”
Tui cũng mừng như bác Trần Nhương nhưng nghĩ lại, mấy Đại hội Đảng trước mình không để ý, nỏ biết người ta có treo ảnh hai cụ lên không. Biết đâu xưa nay trình bày phông nền của Cu Ba là vậy, chứ nỏ đổi mới đổi méo chi mô.
Lại mò sang sang nhà Văn Công Hùng, ông ni không khen mà lại rên. Ông sợ vợ rên được như ri thật đáng mừng, vừa mừng vừa phục: “Là nói cái cảnh vỗ tay kéo dài không dứt ở đại hội Đảng cộng sản Cu Ba, hôm qua. Phải đến mấy chục năm mới thấy lại cảnh vỗ tay sùng bái như thế.
Thực ra tất cả mọi người đều biết cuộc chuyển giao quyền lực giữa ông anh già ơi là già Phi Đen sang ông em cũng đã rất già Ra Un
được chuẩn bị từ rất lâu rồi, và thực tế thì Ra Un đã điều hành đất nước mấy năm nay. Cuộc chuyển giao này gọi là chính thức công khai thôi. Thế mà cả ngàn người dự đại hội miệt mài hân hoan sung sướng xúc động vỗ tay chúc mừng cứ như là mới đột ngột biết từ sau bỏ phiếu. Diễn đến thế là cùng. Phim truyền hình giờ vàng VN cứ gọi là cụ!
Nhân đấy lại nhớ thời phong kiến thối nát Việt Nam, chúng ta cực lực lên án chế độ cha truyền con nối, ca dao cũng chả vừa: Con vua thì lại làm vua/ con sãi ở chùa lại quét lá đa/ bao giờ dân nổi can qua… hồi mình đi học thi thoảng lại có cái đề văn bắt phân tích câu này, lại tố cáo, phê phán, lại thối nát, sa đoạ…
Giờ hết phong kiến rồi mà Triều Tiên thì cha truyền, thậm chí là ông truyền đến ba đời, tức là ông truyền, còn Cu Ba thì em nối. Cha truyền con nối đổi thành ông cha truyền em nối được. Mà họ là XHCN đấy, mục đích cao nhất của XHCN là đánh đổ chế độ phong kiến, hơ hơ…”
Tui cũng nhất trí với Văn Công Hùng, nhưng mà trí tưởng bở của tui vẫn hy vọng Cu Ba thật lòng muốn đổi mới, hình như họ đang ngầm làm một cuộc cách mạng vì sự sống còn của đất nước họ. Biết đâu tràng vỗ tay kéo dài bất thường kia là khởi đầu của sự bùng nổ Cu Ba?
Chợt nhớ hai câu thơ của Hải Bằng ( mà mọi người cứ nhầm của cụ Triết): Khi Việt Nam ngủ, Cu Ba thức/ Giữa thế kỉ này ta đổi canh nhau, tự dưng lòng bỗng xốn xang: Biết đâu Cu Ba thức thật rồi? Tất nhiên thức dậy để lo làm ăn, canh kéo cái giầy! Thân mình chả lo xong còn đi lo cho thế giới, vô duyên.
Cu Ba hết ngủ rồi ta? Có khi thế thật. Cu Ba chán ngủ rồi, không thèm ngủ nữa, nếu vậy thì phúc lớn Cu Ba đang đến. Vi va Cu Ba.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét