Chủ Nhật, 26 tháng 12, 2010

NGUYỄN HỮU THUỴ hào sảng… nịnh vợ


Nhà thơ Nguyễn Hữu Thuỵ


Thơ tặng vợ


Vợ ta cần biết chi thơ
Riêng ta khuya sớm đi mơ về màng
Trót thương nên chẳng phàn nàn
Ý trời đã định số phần chung đôi

Vợ ta có tính hay cười
Thành không nghiêng được nhưng đời ta nghiêng
Mới hay má lúm đồng tiền
Cũng làm xính vính những tên cứng đầu

Vợ ta vọng cổ đôi câu
Vốn dân Nam bộ dễ dầu chi không
Đôi khi nghe cũng mát lòng
Cửa nhà rộng mở ung dung hát hò

Vợ ta thương tự bao giờ
Không hoa lá vẽ tô màu phấn son
Khi vui bù lại khi buồn
Thơ không tặng Vợ dễ còn tặng ai

Khi xa quê nhớ những tên làng


Tên những làng tôi đẹp tựa bài thơ
Phúc Mỹ, Phúc Khương, Trường An, Phiếm Ái…
Đối diện hai bờ song - dòng Vu Gia chảy mãi
Những điệp khúc thăng trầm, hồn hậu ước mơ xanh

Tên những làng tôi đẹp tựa bức tranh
Tâm ý người xưa vẽ lên từ thời vỡ đất
Đặt để niềm tin như là có thật!?
Những mỹ từ hằng sống với thời gian

Khi xa quê nghĩ về những tên làng
Ám ảnh nỗi buồn thương cây nhớ cội
Định hướng mặt trời tim phương đi tới
Câu thơ đồng hành - lỗi nhịp với đồng hương

Bến lở sông trôi, giậu đổ chân tường
Tấc đất tấc vàng giữa lòng thành phố
Chếnh choáng Hồ Trường - đau niềm Thất Thổ
Chiếu trọ mòn lưng mới yên chỗ cắm dùi

Lại gặp nhau đây những thằng bạn cùng thời
Ăn cơm mới vẫn nhắc hoài chuyện cũ
Ơn kẻ lòng lành chứ ơn gì kẻ dữ
Giữa đám hoạ trần gian còn chữ phúc lưu tình

Lưu lại trong tâm những bóng những hình
Gốc rạ hồn quê hiền lành đến tội
Trụ lại giữa đợi mênh mông gió thổi
Bản sắc riêng, địa chí những tên làng



Như một nỗi buồn

       Thân tặng anh Đynh Trầm Ca
        ngày từ Cần Thơ về lại Quảng Nam
                                            

Buộc phải lên tàu - hề! quy cố hương
Riêng ta biết ước mơ Người vẫn chảy
Có những điều mắt thường không dễ thấy
Cảm thông nhau như một nỗi buồn

Xa chạy cao bay tìm nẻo sinh tồn
Vẫn không thoát khỏi vòng trần nghiệt ngã
Và lòng Mẹ ơn sâu biển cả
Hằng đợi con về dỗ giấc ru xưa

Sải cánh tay đàn phổ khúc gió mưa
Hát giữa cơn đau xé tình ly biệt
Bỏ xứ mà đi tưởng đành đoạn tuyệt
Hoa tím lục bình sông nước tự thân

Ba mươi năm đổi đời di dân
Nơi nào đến cũng đường cùng đất dữ
Nay về lại quê xưa chốn cũ
Bạc áo giang hồ - xếp mộng văn chương

Câu thơ tiễn Người xuống ngựa buông cương
Kết thúc giữa ngày sinh ly tử biệt
Nói sao hết những điều không cần thiết
Nhớ đến nhau thầm lặng một nỗi buồn
                                               
                                                  2003



Ký ức phương Nam


Không bỏ xứ cũng có ngày bỏ mạng
Đi - là phóng ra đường nhắm mắt - dông!
U ám Trường Sơn Tây mờ mịt Trường Sơn Đông
Cơn lũ nộ cuồng Cà Tang núi lở(*)

Dòng sông đang xanh giữa ngày hoá đỏ
Nước ngập bàn thờ chó nhảy lên trang
Tiếng cú kêu đêm át tiếng phượng hoàng
Thuỷ hoả thiên tai a dua đạo tặc

Ơn chúa Nguyễn Hoàng khi xưa mở đất
Đời chúng con được hưởng xái chút tình
Cuối đường cong chữ S đã tượng hình
Có khoảng trời xanh ngoi lên để thở

Bốn ngàn năm nhớ vua Hùng giỗ tổ
Nửa đời ta ghi nợ đất phương này
Rượu đế Gò Đen tản mạn cơn say
Đứt ruột câu thơ tím màu hoa dại

Mây trắng thượng nguồn trắng trời biên tái
Mơ hồ xa ký ức tuổi thơ buồn
Đi - là dứt tình bó chiếu đem chôn
Tấm giấy khai sinh lận lưng làm chứng

Phương Nam xuôi dòng dân tình rộng lượng
Lý lịch ba đời còn chỗ dung thân
Lem luốc họ tên làm phó thường dân
Mừng thoát nạn qua tai trời ách nước

Phương Nam đổi đời thương người lỡ bước
Bà con xa xúm xít láng giềng gần
Bỏ nương dâu canh cửi với nong tằm
Lại ngày đứng đêm nằm nghe tiếng dệt!

Tứ tán phương Nam nhớ không kể hết
Bạn bè ta thất lạc tận nơi đâu
Những mảnh đời như cái kiến con sâu
Sau trận bão giông lần xây tổ mới

Chúa có lòng lành nghe ta - rửa tội
Phật có từ bi chỉ lối - ta về
Sách đạo - đường đời giảng nghĩa so le
Đi hết tương lai vẫn chưa động tĩnh

Ta hành phương Nam khác thời Nguyễn Bính
Giấc mộng đương thời so cũng khác xưa
Chí lớn không cùng đợi buổi gặp nhau
Đành mai một khi trời chiều bóng xế

Gốc quê chay thấm nhuần từ Mẹ đẻ
Tình phương Nam như Mẹ kế đỡ đần
Sống hoà mình cùng bá tánh lê dân
Trầm tích đau thương trổ màu tóc bạc.

                                      8.2009

-----------
(*) Trận lụt năm Nhâm Thìn 1964



Bên trời thương nhớ


Anh bắt đầu làm thơ cho em
Khi tình yêu thức trong lòng như nắng
Không phải tự nhiên giấc mơ có cánh
Bay trong đời sá kể thời gian

Ai biết cho chiều nay anh lang thang
Đến công viên ngồi một mình thầm nhớ
Nghe trên cây lời khát tình xẻ gió
Thở ra điều anh muốn nhắn cùng em

Như màu trời chiều khó gọi tên
Thổn thức trong lòng tên em chưa thành tiếng
Trong tình yêu giữ nguyên môi thánh thiện
Sợi tơ trời đo không hết lòng thương

Em vẫn còn xa cho anh ngờ ngợ một phương
Xanh dòng sông quê chở mượt mà tiếng hát
Lẫn bóng hình em trắng gầy cánh hạc
Anh rải tình mơ hoá đảo nguyên sinh

Cố nén lòng run anh kéo chuông tỏ tình
Trầm bổng câu thơ vang lời ẩn dụ
Trong tâm thức lắt lay thành vần điệu
Tan bên trời rạn vỡ bóng chiều xa.



Niệm khúc hoa hồng


Thơ có cánh thơ bay
Bỏ lại tình ta không đất đứng
Trời đang mơ treo nỗi buồn chín lửng
Thương một đời cộng lại cũng bằng không

Mong chi ai ru niệm khúc hoa hồng
Nghe trong nắng u hương còn phảng phất
Giữa ngày rằm hiền khô như mắt Phật
Cũng mặn lòng nhỏ giọt rưng rưng

Cuối một tình yêu chịu nỗi đau chung
Tìm lại tên mình trong màu xanh rất mới
Khi hồn hoa vốn thường vô tội
Trái tim người xin hương khói cho nhau

Thơ sẵn cánh thơ bay
Muốn đuổi theo cũng chỉ còn hoá gió
Thương một đời có ta hụt lỡ
Chuyến đò tình vừa chở giấc xuân xa


       
Thơ gởi người đồng điệu

                       
Khi buổi chiều về có chút lâng lâng
Khói bếp nướng thơm lừng mùi đặc sản
Nâng ly rượu ngang tầm mời uống cạn
Quán thịt cầy phút chốc hoá 5 sao

Ta đã từng rau muống chấm tương chao
Mùng một thắp hương - ngày rằm lễ Phật
Vẫn còn thấy rẫy đầy trên mặt đất
Đám cô hồn các đảng sống nhởn nhơ

Ta đã từng thánh thiện hoá câu thơ
Ước hoa cỏ lót bàn chân ngà ngọc
Khi thực tế dẫm lên đời tàn khốc
Chay tịnh - ăn kiêng vẫn hộc máu mồm

Kẻ sĩ cuối cùng còn chút danh thơm
Không ai hỏi có thường ăn thịt chó
Chỉ tiếc lòng người giả - chân chưa tỏ:
Lỗ Trí Thâm phá giới vẫn anh hùng(*)

Con mắt nhìn đời giữa cuộc lao lung
Phải thấy cái tâm của người hành thiện
Phá xiềng xích là phá luôn chính kiến
Ai đồng tình xin cùng được nâng ly

                                                01.2010

3 nhận xét:

Unknown nói...

Ờ, dòng sông Vu gia nhuộm đỏ chẳng bởi bởi phù sa. Chó kia không những nhảy lên bàn độc mà còn nhảy cả lên trang thờ!

Trường Tiểu Học Lộc Phước vắng bóng Thầy Trò đâu phải do cơn lũ năm Thìn!

"Dòng sông đang xanh giữa ngày hoá đỏ
Nước ngập bàn thờ chó nhảy lên trang
Tiếng cú kêu đêm át tiếng phượng hoàng
Thuỷ hoả thiên tai a dua đạo tặc"

….

“Phương Nam xuôi dòng dân tình rộng lượng
Lý lịch ba đời còn chỗ dung thân
Lem luốc họ tên làm phó thường dân
Mừng thoát nạn qua tai trời ách nước”


Chia xẻ vùng tác giả một cuộc đôi đời.

Thiên Nhân

Cựu học sinh Lộc Phước nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Lê Hải nói...

Xin mời xem thêm những bài thơ của Nguyễn Hữu Thuỵ tại đây:
http://nhavantphcm.com.vn/tac-pham-chon-loc/tho/nguyen-huu-thuy-hao-sang%E2%80%A6-ninh-vo.html